HÀ NỘI

Hà nội trong tôi lạ lẫm nhưng thân quen. Tôi đọc về Hà Nội trước đây trong truyện Tô Hoài, đối với tôi Hà nội mang nét đẹp trong trẻo và thơm mùi rơm, mùi của nước mưa thấm vào đất lâu ngày. Hà nội là những cốc chè 5 xu ở những ngõ nhỏ, là những chiếc áo khoác đan len của những bà cụ già móm mém cười mỗi khi có ai đi qua nói một câu chuyện. Hà nội nhẹ nhàng.
 
Và.
 
Hà nội hiện ra trong mắt tôi… cũng gần như vậy. Tôi được bảo bọc bởi những người bạn Hà nội dễ thương và xông xáo, họ bảo tôi thử gọi tính tiền xem, vì cả 2 ngày tôi cũng chả dám mở miệng nói giọng miền Nam ra. Tôi cố gắng hòa nhập, cố gắng ăn uống rất Hà nội, cố gắng hít thở căng lồng ngực Hà nội. Tôi cũng có những buổi chiều dạo quanh một Hồ Gươm ít nắng, nghe những bản nhạc Phú Quang phát ra từ những chung cư cũ. Và, tôi cũng thích Hà nội, tôi cũng nhớ Hà nội.
 
Vậy là được rồi. Nhưng có lẽ công bằng mà nói, tôi nhớ Hà Nội vì tôi nhớ những người bạn Hà Nội tuyệt vời của mình nhiều hơn.