JAPAN IN OCTOBER // 2013

Đó là những ngày tháng 10, tôi chỉ quyết định là mình dứt khoát phải đến Nhật ngay khi có đủ tài chính và thế là đi thôi.
 
Lần đầu tiên đến Nhật nên tôi mua tour, tôi nghĩ đó là quyết định ít nhiều sáng suốt, vì thật sự người Nhật đại khái là chỉ dùng tiếng của họ. Bạn sẽ lạc, sẽ không biết nhờ ai giúp mình nếu bạn tự đi và nhất là kiểu đi phượt, đi bụi, tôi không chắc 100% nhưng nếu không có một kế hoạch hoàn hảo, nó sẽ không dễ dàng khi ở Nhật Bản.
 
Vì là mùa sắp thu nên thời tiết và cảnh vật đều đẹp ở mức độ … chưa tới. Tôi miên man nghĩ vậy khi thấy mồ hôi mình cứ úa ra, lá thì xanh cái màu tôi ghét nhất (xanh úa vàng), hoa đào lơ thơ không hiểu sao còn sót lại, và người Nhật cũng không thời trang như những gì tôi hay xem qua ở tivi hay sách báo, tôi biện hộ rằng, chắc tại mùa thu lỡ cỡ này.
 
Ngoài thời gian tôi cứ giương mắt ngưỡng mộ cảnh đẹp hoàn hảo của Nhật Bản từ nơi này đến nơi khác, thì hầu hết tôi bị lạc lối trên trên từng viên gạch, chiếc lá, cành hoa, không khí và những hoa văn trên lối đi của những con phố từ Ginza đến Shin sai ba shi, thậm chí ánh sáng của những nơi tôi đi qua cũng khác nữa, nó đậm đà nhưng nhẹ như tơ vậy, thứ ánh nắng từ bình minh đến hoàng hôn dịu dàng nhất mà tôi từng trải qua.
 
Vì tôi cứ bị những hình ảnh nhập nhòe của ánh đèn trong phân đoạn của nhân vật Bob của phim Lost in translation ám ảnh nên tôi cứ nhất định phải lang thang, dù chỉ trong vài tiếng một ngày, tôi đi khắp những ngóc ngách tôi có thể dấn vào, đói thì Kit kat trà xanh và uống nước ngọt  có thể mua ở mọi nơi, 7 ngày tôi cứ ăn uống như vậy vì cần phải đi và trở về với đoàn nhanh nhất có thể.
 
Bởi vì tôi ví mình là Bob nên tôi cứ tìm Chartlotte, buồn cười nhất là tôi bắt gặp rất nhiều Chartlotte trên đường, vì thời gian ở đây tôi chỉ nhìn thấy người Nhật nhiều nhất ở siêu thị, khách sạn và Disney land, vâng, người Nhật thật sự bận sống trong những cái hộp, họ đi làm, di chuyển trong những cái hộp tàu điện ngầm, trong cao ốc, chỉ còn khách du lịch trên những con đường, có chăng là người già, họ ở trong chùa, ở những điểm tham quan rất nhiều, và tôi hiểu vì sao hai nhân vật trong phim lại bơ vơ như thế, cho dù có cho nhau nụ hôn giữa góc phố hình chữ thập huyền thoại vào giờ tan tầm giữa Ginza đi chăng nữa, thì họ cũng chỉ có cô đơn thôi.
 
Cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng tôi muốn trong bất kì chuyến đi nào tôi cũng ít nhất nhận ra mình đang đứng ở đâu trong quỹ đạo thường nhật. Vì tôi không nhìn thấy gì trong mắt những người đi ngang qua tôi suốt mấy ngày ở Nhật, họ coi chúng tôi vô hình hoặc họ quá vội vã để trao đi thông điệp, hoặc tôi không quen nhìn những đôi mắt người già ở đây, họ vượt quá mọi kinh nghiệm tôi có, tôi không rõ. Nhưng tôi nhận ra mình đi tìm sự trống vắng chứ không nhìn thấy Nhật bản trong tuổi thơ nữa, dẫu những kỉ niệm ở Nhật cứ dập dìu trôi qua trong tinh thần tôi như bản nhạc jazz phát giữa hồ Owakudani mỗi khi tôi coi lại.
 
Tôi đã ghi vào lịch rồi, tôi sẽ phải quay lại nơi này, tôi muốn hiểu tận cùng mọi cảm giác của hai nhân vật Bob và Chartlotte yêu thích của mình, sống giữa cái lạnh âm độ nữa, và tôi muốn đến Sapporo, bởi vì, một lần nữa (xin lỗi tôi bị ám ảnh quá nhiều thứ phải không :) )) đó là quê hương của nhân vật chính trong một trong những quyển sách của cuộc đời tôi “Đèn không hắt bóng”.
 
Bây giờ là đến hình ảnh, tôi sẽ chỉ đăng những hình ảnh tôi thích ở đây thôi, còn Nhật Bản hùng vĩ ra sao, mời bạn ghé qua fanpage của tôi.
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
fl
More photo: https://www.flickr.com/photos/nukia/sets/72157639672696936/